Người đi khắp thế gian

Xưa có một anh chàng nghề gì cũng giỏi. Khi ra trận thì chiến đấu anh dũng, hết thời chinh chiến, anh bị thải về, được phát có ba đồng tiền làm lộ pí. Anh nghĩ bụng: “ Ta không chịu để yên thế này đâu! Ta mà gặp được người tri kỷ thì nhà vua sẽ phải cho ta tất cả của cải trong nước”.

Anh đi về phía rừng, lòng đầy căm phẫn. Bỗng anh thấy một người lấy tay nhổ sáu cây to như nhổ sáu ngọn cỏ vậy.

Anh bèn hỏi:

– Cậu có muốn làm đồ đệ ta không?

Người kia đáp:

– Có, nhưng tôi phải mang bó củi nhỏ này về cho mẹ tôi đã.

Thế rồi người kiếm củi lấy một cây buộc năm cây kia thành bó, xốc lên vai mang về. Lát sau, người đó trở lại đi theo anh lính.

Anh lính bảo:

– Hai ta góp sức lại thì làm gì cũng thành công.

Đi được một lát, hai thầy trò trông thấy một người đi săn đang quỳ, cầm súng ngắm bắn.

Anh lính hỏi:

– Bác đi săn ơi, bác ngắm gì thế?

Người đi săn đáp:

– Cách đây hai dặm tôi trông thấy một con ruồi đậu trên cành sồi, tôi muốn bắn cho nó thủng mắt bên trái.

Anh lính nói:

– Ồ, thế thì bác đi với tôi. Ba chúng ta hợp sức lại thì làm gì cũng thành công.

Bác đi săn đồng ý đi theo. Ba người đến trước bảy cái nhà xay bột chạy bằng sức gió. Cánh quay tít mà quanh đó không hề cảm thấy có tí gió nào, cũng không hề thấy chiếc lá nào rung rinh.

Anh lính nói:

– Không có tí gió nào mà cái cối xay quay được là nghĩa làm sao?

Ba người lại đi, được hai dặm thì thấy một người ngồi trên cây bịt một lỗ mũi, thở bằng lỗ kia.

Anh lính hỏi:

– Này, cậu cả làm gì trên đó?

Người kia đáp:

– Cách đây hai dặm có bảy nhà xay gió. Nhìn đây này, tôi thở cho nó quay đấy.

– Chà, Cậu đi với tôi đi. Cả bốn chúng ta góp sức lại thì việc gì làm cũng thành công.

Người thổi gió trèo xuống đi theo ba người kia. Được một lúc, bốn người gặp một anh đứng bằng một chân vì đã tháo bớt một chân để bên mình.

Anh lính hỏi:

– Cậu tháo bớt một chân ra để nghỉ cho thoải mái ư?

Người kia đáp:

– Tôi là chân chạy, khi tôi để hai chân thì đi nhanh hơn chim bay, nên tôi đã tháo bớt một chân ra để khỏi đi nhanh quá.

Anh lính nói:

– chà! Cậu đi với bọn mình đi. Cả năm chúng ta góp sức lại thì làm việc gì cũng thành công.

Người chạy nhanh bèn đi theo. Một lát sau, họ gặp một người chụp một chiếc mũ kín cả một bên tai.

Anh lính nói:

– Đội mũ thì đội cho tử tế một tí. Đừng đội lệch sang một bên tai, trông như hề ấy.

Người kia đáp:

– Tôi không dám làm thế đâu. Nếu tôi đội mũ thẳng thắn thì trời sẽ rét như cắt, chim đang bay trên trời cũng chết cóng mà rơi xuống đất.

Anh lính nói:

– Chà, Cậu đi với bọn mình đi. Cả sáu chúng ta góp sức lại thì làm việc gì cũng thành công.

Sáu người đến một thành phố. Ở đó, nhà vua đã ra chiếu chỉ rằng ai chạy thi với công chúa mà thắng thì được làm phò mã, nhưng nếu thua thì mất đầu.

Anh lính bèn xin chạy thi và nói:

– Muôn tâu thánh thượng, kẻ ngu đần này xin cho một môn hạ ra chạy thay.

Nhà vua đáp:

– Nhưng nếu nó thua thì cả hai thầy trò nhà ngươi sẽ bị chặt đầu.

Đôi bên thỏa thuận. Anh lính bảo người chạy nhanh lắp một chân kia vào và dặn:

– Cậu cố chạy nhanh để chúng ta thắng nhé.

Điều lệ chạy thi quy định là ai lấy được nước ở một cái giếng rất xa về đích trước là được. Anh chạy nhanh và công chúa lĩnh mỗi người một cái bình và cùng khởi hành. Trong nháy mắt anh đã chạy xa tít mù tắp, chỉ nghe thấy tiếng gió ào ào. Còn công chúa mới chạy được một quãng ngắn. Anh ta tới giếng, lấy một bình nước đầy rồi trở về. Giữa đường, thấy người mệt, anh đặt bình nước xuống đất và nằm dài ra ngủ. Anh gối đầu lên một cái sọ ngựa ở ven đường để không thể ngủ được lâu.

Kể ra so với người bình thường, công chúa chạy cũng vào loại khá. Nàng tới giếng lấy nước mang về.

Nàng thấy đối thủ đang ngủ khì, lấy làm thích chí nói: “Kẻ thù đã ở trong tay ta”. Rồi nàng đổ bình nước của anh ta đi và tiếp tục chạy về đích.

Mọi việc đều hỏng bét nếu không có người đi săn tinh mắt đứng trên đỉnh lâu đài trông rõ hết. Người ấy nói:

– Không thể để cho công chúa thắng được bọn ta.

Anh ta nạp đạn vào súng và bắn vỡ cái sọ ngựa, làm cho anh chạy nhanh thức giấc, vội chồm dậy. Thấy bình nước của mình hết nước và công chúa đã chạy hơn mình một quãng dài, anh không nản lòng, xách bình chạy lộn lại giếng lấy nước, về tới đích trước công chúa.

Anh nói:

– Lúc trước chưa thật sự chạy đâu. Lần này tôi mới thực sự nhấc cẳng đấy.

Vua và nhất là công chúa thấy một người lính giải ngũ rất tầm thường lại được cuộc thi thì tức lắm, liền bàn nhau tìm cách hãm hại anh ta cùng đồ đệ.

Vua bảo:

– Ta đã có kế, con không sợ, chúng sẽ bỏ mạng ở đây thôi.

Vua bảo anh lính và các đồ đệ:

– Các anh phải ăn uống cho thỏa chí đã.

Rồi vua dẫn bọn họ vào một cái phòng, sàn bằng sắt, cửa bằng sắt, cửa sổ có chấn song sắt, ở đó có một cái bàn bày rất nhiều món ăn ngon.

Vua phán:

– Các ngươi vào mà đánh chén cho no say đi.

Khi bọn họ đã vào phòng, vua sai khóa cửa lại, rồi gọi đầu bếp đến, ra lệnh đốt lửa dưới sàn cho sắt đỏ lên. Người đầu bếp vâng lệnh. Khách ăn thấy nóng tưởng là vì ăn nên nóng người.

Khi thấy sức nóng mỗi ngày một tăng, họ muốn ra nhưng không ra được vì cửa đã đóng cả. Bấy giờ họ mới biết nhà vua có ác tâm muốn thiêu họ.

Anh đội mũ lệch nói:

– Nhà vua không làm gì nổi đâu , vì tôi sẽ làm cho rét đến cực độ để lửa phải thoái lui cho mau.

Nói xong, người ấy đội mũ thẳng lại. Thế là rét đến nỗi những món ăn trên bàn đông cả lại.

Vài giờ sau vua tưởng bọn họ đã chết thiêu, sai mở cửa ra và thân hành đến xem sao. Cửa mở, cả sáu người đều tươi tỉnh, khỏe mạnh đứng dậy. Bọn họ xin ra ngoài để sưởi cho ấm vì trong buồng rét quá, các món ăn đều đông cả lại.

Nhà vua tức lắm, liền đi tìm đầu bếp để hỏi tại sao hắn không thi hành lệnh truyền.

Đầu bếp tâu:

– Bệ hạ xem đấy, thần đã nung đỏ cả sàn rồi cơ mà.

Rồi anh ta dẫn nhà vua tới cái lò dưới buồng sắt. Vua thấy lửa vẫn đỏ rực hồng dưới buồng sắt nhưng sáu anh kia chẳng hề gì cả.

Vua liền tìm kế khác hãm hại sáu ông khách quỷ quái kia. Vua đỏi anh lính giải ngũ đến, phán rằng:

– Bây giờ nhà ngươi đừng lấy con gái ta mà chịu lấy vàng thì bao nhiêu ta cũng cho.

Anh lính đáp:

– Xin vâng, bệ hạ ban đủ số vàng cho một người tùy tòng của thần mang đi, thì thần xin thôi không lấy công chúa nữa.

Vua mừng lắm, bằng lòng. Anh lính nói:

– Trong nửa tháng nữa, thần sẽ xin trở lại lấy.

Anh ta gọi tất cả thợ may trong nước đến may cho anh một cái bao trong nửa tháng, rồi cho người khỏe nhất đã nhổ cây vắt lên vai cùng đi tới cung vua.

Trông thấy anh ta, nhà vua nói:

– Cái anh chàng lực lưỡng kia vắt vai một cái bao to bằng cái nhà để làm gì thế?

Nhưng trong bụng nhà vua thì lo sợ, ngẫm nghĩ: Không biết rồi mất bao nhiêu là vàng đây!

Vua sai mười sáu người cực kỳ khỏe mạnh khiêng một tấn vàng đến. Thế mà lực sĩ kia chỉ đưa một tay ra cầm, vứt vào bao và nói:

– Sao cho mang đến ít thế, ngần này không đủ dính đáy bao.

Vua cho mang đến dần dần cả kho vàng của mình. Lực sĩ ném vào bao mà vẫn chưa được lưng bao.

Anh ta nói:

– Mang nữa đến, mang nữa đến. Mấy mẩu con con thì đầy làm sao được!

Họ phải trở đến bảy nghìn xe vàng từ khắp nơi trong nước. Lực sĩ ném vào bao cả bò lẫn xe nói:

– Thôi chẳng cần xem xét lâu la. Cứ cái gì đưa tới là tôi nhét vào, miễn là đầy bao.

Nhét hết vào bao mà bao vẫn còn vơi. Anh ta liền nói:

– Thôi đi, cho nó xong. Đằng nào cũng phải buộc bao, dù bao chưa đầy.

Anh vác bao lên lưng rồi khởi hành với các bạn.

Thấy chỉ có một người mà mang được hết tất cả vàng trong nước mình đi, nhà vua nổi cơn thịnh nộ truyền cho kỵ binh đuổi theo lấy lại vàng.

Hai đạo binh đuổi theo kịp, thét to lên rằng:

– Chúng bay đã bị bắt rồi. Bỏ bao vàng đó, nếu không sẽ bị băm nhỏ.

Người thổi gió nói:

– Chúng bay nói gì? Chúng tao bị cầm tù à? Chính chúng bay sẽ bị tan rã tơi bời trước.

Nói dứt lời, người ấy bịt một lỗ mũi, còn lỗ mũi kia thở vào bọn kị binh. Cả bọn lập tức bị thổi bay tán loạn lên trời xanh.

Một người đội già xin tha, nói rằng hắn đã bị chín vết thương, hắn là một người tử tế, không đáng bị tội như vậy.

Người thổi gió nghĩ một tí để hắn ngã mà không bị thương, rồi bảo hắn:

– Mày về bảo vua mày cho nhiều kỵ binh hơn nữa đuổi theo chúng tao, tao đang muốn cho lên trời cả đây.

Được tin đó, nhà vua nói:

– Thôi để kệ chúng nó đi, chúng nó có phép đấy.

Thế là sáu người mang được của đi, chia nhau cùng hưởng và được sung sướng suốt đời.

Cùng chuyên mục

Đọc thêm

Hãy tin tưởng mọi người

Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng một giọng mỉa mai:...

9 cuốn sách khoa học hay và bổ ích bạn nên đọc!

9 cuốn sách khoa học hay và bổ ích bạn nên đọc!

Anh bán vải

Một hôm có một anh bán vải đi ngang qua một kiểng chùa xiêu vẹo, hoang tàn. Anh ngồi than thở, cảm thấy có tội lớn đối với Phật Trời. Trong chùa có tên ác tăng rình nghe được. Hắn bàn tán với anh bán vải: Anh nên giúp của để tu bổ chùa...

Ông Nghè hoá cọp

Ngày x­ưa, ở một làng kia, có một thanh niên bố chết từ hồi hắn còn nhỏ và để lại cho hắn một gia sản khá lớn. Hắn dư­ của ăn học, th­ường nói với mọi ng­ười trong làng: “Thầy tôi khi xư­a làm một chức quan nhỏ; tôi nhất...

Cong, nhưng đừng gãy

Một trong những hồi ức thân thương nhất của tôi khi còn thơ đó là đi dọc và ngồi xuống bên bờ sông. Nơi đó tôi được tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, ngắm nhìn dòng nước lặng lờ trôi và tiếng những con chim hót và những chiếc...

Vòng đá và cuộc sống

Truyện kể rằng, ngày đó trên một con đường làng, người ta bắt gặp một chiếc vòng bằng đá đang lăn đi một cách chậm rãi và mệt nhọc bởi chiếc vòng bị mẻ mất một miếng nhỏ. Nó bị bỏ quên nên quyết định đi tìm mảnh vở của...

Một điều gì đó đặc biệt

“Tôi phải làm điều gì đặc biệt cho cô ấy. Sẽ không liệng đồ lung tung để vợ tôi khỏi cằn nhằn. Một việc gì đó khác thường, một điều gì đó mà bình thường tôi chưa làm cho vợ tôi”, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên khuôn...

Bước ngoặt

Sau hai mươi lăm năm sống chung, cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi tan vỡ, và anh ấy đã dọn đi khỏi căn nhà nơi con gái của chúng tôi được sinh ra và lớn lên. Dù sao thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn nhiều khi mà con gái tôi đã bước...

Hai bát mì bò

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai...

Đồng hồ đo Km cuộc đời

Một số người nói cuộc đời là một đại lộ. Đó cũng là một ý hay để nhìn về cuộc đời. Tôi tưởng tượng tôi đang chạy trên con đường của cuộc đời tôi với vận tốc 60 dặm/giờ. Mỗi phút đi được một dặm. Ước chừng tôi...

Bài viết mới

Hãy tin tưởng mọi người

0
Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát lại nói với anh bằng một giọng mỉa mai:...

Anh bán vải