Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:
– Chán quá đi…Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn…!!!

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:
– Bạn ơi…Hãy thả tôi về với biển…Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình…Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên…!!!
– Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng…hãy cho ta một lời khuyện trước đi…Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Xem thêm: Chiếc bình cuộc sống
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
– Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn.
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào…Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói..
Danh mục: Viết lách
Nguồn: https://evan.com.vn/